Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Rồi chúng mình sẽ tìm thấy nhau!



Này anh - người yêu tương lai của em - chồng em - bố của con em. Anh đang nơi đâu? Giờ anh đang làm gì? Anh đang nghĩ về ai khác không phải là em?

Hà Nội rộng lắm nên đừng chơi trốn tìm với em mãi như thế.

Em lười, rất lười, lười mọi thứ đặc biệt là lười yêu. Và em cũng lười đi tìm anh. Thế nên, đừng để em chờ anh lâu quá.

Chúng ta - quá khứ là hai kẻ xa lạ.

Chúng ta - hiện tại vẫn là 2 kẻ xa lạ, có thể chưa hoặc đã từng vô tình lướt qua nhau, có thể sống cùng một thành phố hoặc không, có thể đang ở rất gần nhau nhưng vì trái tim lại xa nhau vạn dặm nên mãi chưa thể gặp nhau.

Chúng ta - tương lai sẽ gặp nhau, sẽ yêu nhau và bên nhau mãi?

Em tự hỏi, trông anh sẽ như thế nào, có giống anh chàng trong từng suy nghĩ của em không? Rồi mình sẽ gặp nhau như thế nào? Yêu nhau ra sao?

Anh biết không, tình yêu bắt đầu bằng cảm xúc và thường được duy trì bằng thói quen. Nên ngay lúc này, anh hãy đến mà mang cô gái - tương lai sẽ thuộc về anh - tương lai sẽ yêu anh hơn tất thảy - người đã quá quen sống một mình - người đang kết bạn với cô đơn - hãy mang cô ấy đi ra thế giới hai người đầy màu sắc với nhiều cung bậc cảm xúc thật nhanh trước khi trái tim cô ấy đóng băng mọi cảm giác yêu đương.

Anh này, có được cô ấy chắc chắn không dễ nên khi có được hãy trân trọng và yêu thương cô ấy. Cô ấy sau này sẽ là mẹ của những đứa trẻ đáng yêu - con anh, sẽ là bà nội trợ duy nhất nấu món ăn anh thích.

Anh này, tính em nhiều lúc trẻ con cũng có đôi khi như bà cụ non, khi yêu em thủy chung nhất nhất nhưng đặc biệt ích kỷ lắm đấy, em chỉ muốn anh đối tốt với một cô gái duy nhất là em. Em dễ ghen vì em quá yêu anh, em có thể dễ hờn giận vì một chuyện bé con con chỉ vì muốn anh chú ý đến em hơn, em có thể hay nũng nịu khiến anh khó chịu cũng chỉ vì muốn anh quan tâm em hơn. Tất cả những tật xấu ở em là vì em yêu anh hơn chính bản thân mình. Em không lấy lý do yêu anh để ngụy biện cho những tật xấu của mình đâu. Con gái một khi yêu ai đó thật lòng, ai rồi cũng sẽ có những lúc như vậy, có đáng yêu, cũng có đáng ghét, dễ nóng nảy, nổi cáu và hờn ghen vô cớ. Không một cô gái nào muốn người yêu mình có nhiều cô em gái hay bạn nữ thân. Và không một chàng trai nào muốn cô gái mình yêu nhắc tới một thằng trai khác trước mặt mình.

Anh à, những lúc mình giận nhau, đừng bỏ em lại một mình, cũng đừng trở nên lạnh nhạt, vô tình với em. Em có im lặng, anh cũng đừng im lặng nhé. Em cứng đầu sẽ làm như không có chuyện gì khi gặp anh, nhưng nếu anh quay lưng bước về phía không em, tim em lại đau thắt. Những lúc đó, mình đừng nói câu chia tay nha anh, em chỉ cần một cái ôm từ anh thôi. Một cái ôm khẽ, một cái xoa đầu nhẹ là giận hờn trong em sẽ không còn, rồi em lại sẽ òa khóc như một đứa trẻ trong lòng anh.

Vì em thương anh nên em muốn làm những điều khiến anh hạnh phúc. Nhưng em vụng về lắm đấy, anh đừng buồn em nhé.

Vì em thương anh nên em cần anh. Và bất kể khi nào anh cần em hoặc ngay cả khi anh giận đến mức vờ như không cần em, em vẫn bên anh mãi.

Chúng ta cứ như 2 đứa trẻ lạc, cứ đi mãi, đi mãi mà vẫn chưa tìm thấy nhau.

Sớm gặp nhau anh nhé.

Vì tìm thấy nhau rất khó, cũng yêu nhau không dễ nên đừng dễ dàng buông tay nhau. Đã nắm lấy tay em rồi phải đưa em đi hết cuộc đời này nha anh.

Gửi anh!

Yêu anh <3

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Thế giới của cô...

Lãm!
Tự bao giờ cô đã không gọi tên anh như thế nữa. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày chết lặng trong tuyệt vọng cô cất gọi tên anh trở lại.
- Từ giờ em sẽ là một cô bé ngoan. Em hứa!
Vân Du bước chân trần ra ban công đón nắng. Cô mỉm cười, chìa tay ra hứng từng sợi nắng sớm mai dịu ngọt. Gió vờn nhẹ mái tóc xù, từng lọn xõa rối ngang vai lả lướt trong cơn gió sớm còn vương mùi ẩm ướt của trận mưa đêm qua. Ánh nắng làm bừng sáng khuôn mặt thanh tú hao gầy của cô. Có lẽ rất rất lâu rồi môi cô mới biết cười trở lại, đó không còn là nụ cười ngượng ngạo như mọi khi nữa mà là một nụ cười đầy sức sống.
Cô tiến lại góc vườn nhỏ của mình. Góc nhỏ trồng đủ loại hoa, cỏ thơm mà cô hằng yêu thích. Là nơi thư giãn của cô sau một ngày bận rộn và mỏi mệt ở thành phố đầy khói bụi, ồn ào này. Thế mà lâu nay cô vô tâm quá, cô bỏ bê mọi thứ. Cô đưa tay quẹt nhẹ giọt lệ trên khóe mắt rồi dang tay ôm lấy những chậu hoa yêu, đặt một nụ hôn nhẹ lên những cánh hoa và thì thầm nho nhỏ như một đứa bé biết lỗi.
Một chú chuồn chuồn lạc cánh xà xuống tay cô. Cô nâng niu chú và đặt nhẹ lên một nhành lá xanh rì. Cô hít một hơi thật sâu và cảm nhận thanh sắc cuộc sống quanh mình.
- Du Du, dậy rồi thì vào ăn sáng đi. Tiếng chị gái nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Em vào ngay đây. Cô quay mặt lại, nghiêng mái đầu, khẽ mở nụ cười tinh nghịch với chị gái rồi bước vào phòng.

Căn phòng trọ của hai chị em ở cuối tầng 3 của dãy nhà trọ - là căn phòng nhỏ nhất trong dãy. Tuy có phần chật chội nhưng nhờ đôi bàn tay khéo léo của chị gái mà căn phòng nhỏ càng trở nên có sinh khí. Đồ vât trong phòng đều được bày trí gọn gàng, tươm tất rất hợp mắt.
Cô chuyển đến đây cũng gần nửa năm nhưng vì có phần sống khép kín nên hai chị em chưa quen ai xóm mới. Mọi người trong mắt cô đều lạ lẫm, chỉ có không gian là đã trở nên gần gũi hơn.
Không vì dãy trọ cũ phải giải tỏa thì cô chẳng muốn chuyển nhà làm gì. Cô ở đây cũng được 2 năm rồi, bác chủ nhà lại thân thiện cô rất quý,  cô cũng quen được một số hàng xóm tốt bụng và vui tính. Cô không muốn xa họ. Cô chúa ghét sự đổi thay, một khi đã gắn bó với nơi nào cô không đành lòng ra đi.
Căn phòng mới này cô xem qua một lần rồi thuê luôn ngay sau đó. Bởi giá phòng rẻ cũng không xa chỗ trọ cũ, đặc biệt căn phòng có ban công hứng nắng và có thể nhìn ra hồ nước nên cô đặc biệt thích thú.

- Cháo ạ?
- Ừ. Đi đánh răng đi rồi vào ăn luôn cho nóng.
- Em không muốn ăn. Cô đi về phía nhà vệ sinh, mặt mếu máo.
- Không muốn cũng ráng ăn một chút. Em sốt cả đêm qua đấy. Ăn cháo này giải cảm tốt lắm. Chị gái nghiêm nghị.
- Em sốt ạ? Sao em chẳng nhớ gì? Cô ngơ ngác nhìn chị.
- Không nhớ cũng tốt. Thôi, nhanh nhanh rồi vào ăn đi.
Cô gật đầu rồi đưa tay đặt lên trán, cảm nhận sức nóng nhè nhẹ lan tỏa.

Cô không biết mình đã sốt cả đêm qua và cũng không nhớ trong cơn mê không ngừng gọi tên anh. Khiến chị cô chỉ biết nhìn em gái mà nước mắt giàn giụa. Chị cô đắp khăn lạnh lên trán cô, chiếc khăn chỉ hơi nóng, là chị lại thay khăn mới đắp tiếp lên trán cô để hạ cơn sốt. Chị thức trắng đêm ở bên cô, lo lắng cho đứa em nhỏ ngốc nghếch với tình yêu đầu đời thơ dại.
                                         
Cô kéo ghế ngồi xuống bàn, rồi ăn từng thìa cháo nóng như chú mèo con ngoan ngoãn. Cảm thấy cơ thể khá hơn rất nhiều. Cô vừa ăn vừa ngước nhìn chị gái đang ngồi đối diện đọc báo. Cô cảm thấy xót xa trước dáng vẻ hao gầy, đôi mắt trũng sâu những quầng thâm. Cô thấy giận mình, lệ rưng rưng khóe mắt rồi cứ thế nức nở.
- Con bé này... Chị cô gõ yêu một cái lên đầu cô.
- Chị Lan!Em...em...
- Rồi rồi, ăn đi nào. Chị cô gấp tờ báo bỏ vào giá treo rồi đứng dậy khỏi bàn ăn.
Vân Du lại cuối xuống xúc từng miếng cháo. Nước mắt chảy lên đôi gò má ửng hồng.
- Du Du này, hôm nay chị có hẹn với anh Khắc Minh. Em ăn xong, cứ để bát đấy nhé, về chị rửa. Mệt thì ngủ thêm chút nữa nghe. Thức ăn trong tủ lạnh, trưa muốn ăn gì thì tự nấu nhé. Chiều chị về.
- Vâng. Cô gật đầu và nói khe khẽ.

Chị cô sửa soạn, chỉnh chu quần áo, tóc tai:
-Thấy chị thế nào?
- Chị em là phải xinh rồi.
Hai chị em nhìn nhau cười âu yếm.
Đúng là chị cô rất xinh. Vẻ đẹp ấy càng đằm thắm hơn ở tuổi trưởng thành. Hôm nay, trông chị càng rạng rỡ trong bộ váy liền thân màu hồng phấn. Bộ váy chiết eo càng tôn thêm vóc dáng và vòng eo thon gợi cảm của chị. Chị đi một đôi giày bệt màu sữa và đeo một chiếc túi màu trắng. Chị trang điểm nhẹ nhàng, khéo léo xóa đi quầng thâm xung quanh mắt, làm đôi mắt càng trở nên hấp dẫn. Chị có đôi mắt đẹp thừa hưởng từ bố, đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt  V-line thừa hưởng từ mẹ. Dù ở góc nhìn nào, chị cũng thật đẹp.
Chị cô tiến lại bàn ăn, rồi hôn nhẹ lên trán cô:
- Con nhỏ bướng bỉnh, chẳng bao giờ nghe lời chị.
Chị cô tiến về phía cửa ra vào, vẫy tay tạm biệt em gái:
- Chị đi nhé.
- Chị đi chơi vui nha.
Khi bóng chị khuất dần sau cánh cửa. Vân Du cảm thấy cô đơn vô cùng.
                                                                           ***
Sau khi khóa cửa chính, Vân Du tiến lại giá sách, vớt tay lấy một cuốn truyện đem về phía chiếc giường nhỏ. Cô tựa lưng vào góc tường và bắt đầu cầm cuốn truyện lên đọc.
"Sẽ có thiên thần thay anh yêu em" - cuốn sách anh tặng cô.
Cô lật từng trang, bút tích của anh vẫn còn đây...
Những ngón tay thon dài của cô, chạm lên những nét chữ đã khô màu mực... Mắt cô nhòe đi, những giọt nước mắt lại lăn dài và rớt xuống từng trang truyện.
Cô giận mình lúc ấy quá vô tư nhận món quà của anh.
Cô giận anh giấu cô. Càng giận cô càng thương anh nhiều hơn.
Cô nghe tiếng anh thì thầm bên tai:
"Nếu chỉ còn một ngày để sống, anh vẫn sẽ yêu em."
Cơ thể cô run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, cô nhớ anh.

Cô thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy đã 3 giờ rưỡi chiều. Ánh nắng bên ngoài vẫn chói chang, ngọn gió vẫn trêu đùa trên ngọn cây. Chị Lan chưa về, căn phòng nhỏ chỉ mình cô. Cô cảm thấy mắt mình sưng rát, khuôn mặt nhấm nhem những vệt nước mắt khô khốc. Cô vào rửa mặt và soi mình trong gương, cô cảm thấy thương hại chính mình. Cô vừa hứa với anh những gì? Cô nâng cánh tay lên cao rồi giật trở xuống, làm động tác động viên chính mình và cất giọng "Fighting".
Cô quay trở lại rót một cốc nước đầy, uống một hơi. Định mở máy lướt web thì có tiếng chuông điện thoại reo.
- Làm gì mà tui gọi hoài không nghe máy.
- Ngủ chứ làm gì.
- Chị Lan bảo bà ốm. Thèm gì tui mua sang.
- Không có cảm giác thèm ăn.Hmm... DeepBlue nhé.
- Đồ dở, chẳng ai ốm mà ăn uống như bà cả. Mở cửa sẵn đi, 10' nữa tui có mặt.
Vân Du xem điện thoại. 11 cuộc gọi nhỡ, 5 tin nhắn đều là của Tiêu Vũ.
Cô thầm nghĩ, thượng đế đối xử với mình cũng không tệ. Cô muốn trân trọng những người cô yêu mến, cô sẽ gắng sống thật tốt để mọi người không phải lo lắng cho mình và cô sẽ sống thay cả phần của anh.








Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

Định mệnh hay tình cờ???

Được ngày đẹp trời con bạn dở rủ đi lang thang. Lâu lâu bận rộn rúi bụi có những lúc cứ nháy nhau là đi thôi, chẳng cần biết đích đến, cứ vô tư lự mà đi để rồi giải phóng mình ra khỏi những căng thẳng xô bồ của cuộc sống và tìm lại chính con người của mình.
Hai đứa la lê hết quán xá này đến quán xá khác, ăn đủ món nướng, chiên, rán... các loại, uống đủ các loại nước ngòn ngọt, chua chua ... vân vân và vân vân. Rồi thì cùng nhau đi xem bộ phim siêu hài hước cười đến rụng rốn. Rồi lang thang trên những con đường đầy nắng tháng ba, hít hà no nê cái mùi hoa sưa ngan ngát, nhặt nhạnh từng cánh hoa mỏng tang nơi thềm đất thích thú xếp thành những hình thù dễ thương... Và điểm dừng chân cuối cùng là công viên I - nơi những bí mật to nhỏ được cất kín kẽ, nơi nỗi buồn được phóng thích vào cơn gió, nơi sẻ chia tất tần tật những điều vụn vặt nhất, đời thường nhất của hai cô nhóc. Một nơi có mùi gần gũi đầy thương mến!

Hai nàng tiến lại gần phía hồ và yên vị ở chiếc ghế đá dưới những tán cây vàng lá. Hai cặp mắt trầm ngâm cùng nhìn về phía hồ nước yên ả, thi thoảng gió thổi lăn tăn những gợn sóng nhấp nhô. Hứng từng đợi gió ùa còn mang mùi ẩm ướt, lá trên cây cuốn theo cơn gió rơi rụng lả tả. Vài chiếc lá vàng khẽ khàng rơi trên mặt hồ tạo thành những gợn tròn cứ thế lan rộng ra.

- Trước khi đi mày không chọn giờ hoàng đạo à??? Ông trời có vẻ ủ rột rồi kìa.
- Yên tâm đê cưng, google sợt rồi nàng, tối muộn zời mí rửa bụi mắt, giờ vẫn chưa mưa đâu vẫn kịp thời gian cho hai tiểu yêu chúng mình hàn thuyên. Mà nếu có mưa thì mình tắm mưa, chẳng phải mày thích dầm mưa nhứt còn gì. Cô bạn nháy mắt tinh quái và nhéo tay nó một cái rõ đau.
- Auuuuuuuuuuuuuuuuu! Tao nhéo xem mày còn nháy được không nhá con quỷ. Nó vờ trợn mắt nhìn cô bạn đang cười khành khạch.
- Gì mà nóng thế "Gì Ghẻ".
-Tao không sợ, nhưng êm lap iêu của tao nó cảm thì tốn khối xiền thuốc thang đấy ạ. Không có nó tao cho mày dầm mưa đến ốm luôn ấy chứ.
Rồi cả hai đứa quay sang mắt mở trân trân nhìn nhau rồi cười tít. Chẳng ai chịu thua ai cả, vẫn tính nào tật ấy.
Vài tiếng bước chân của mấy cụ già đi bộ, tiếng chuông điện thoại kêu của một em học sinh, xa kia có mấy cụ ngồi chơi cờ tướng. Tất cả thật yên bình.

Cô bạn thân: "Sao mày chưa yêu, yêu đi chứ!"
Con bé mỉm cười nhìn cô bạn rồi mắt ngó lơ vào khoảng không vô định:"Chắc tao vô cảm mày à."
- Con hâm, mày định làm bà cô già đấy à.
Nó chỉ biết cười trừ.
- 21 tuổi chưa mảnh tình vắt vai, rồi sau này mày sẽ tiếc nuối cái quảng đời học sinh sinh viên ngắn ngủi chưa yêu một lần cho coi.
Khoảng lặng!
- Yêu có vị gì hả mày??? Con bé cất tiếng hỏi cô bạn nhưng mắt vẫn dán chặt vào bầu trời kia.
- Mày yêu đi rồi biết.
Cô bạn mở túi lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình.
- Tao không rõ nhưng mặn, đắng, chua, chát, cay, ngọt đủ cả đấy. Cô bạn nhìn nó mỉm cười.
- Tạch! Cuối cùng cũng chụp được em yêu. Nàng ta kêu lên sung sướng.
 Về tao sẽ làm cover, mày nhìn xem đẹp chưa này. Omeoi, chuẩn dân nghệ sĩ. Chắc mai tao chuyển nghề quá. Cô bạn cười bật thành tiếng.
Nó ngó nghiêng nhìn tấm hình vừa chụp:
- Phải công nhận là chiếc lá biết chớp thời cơ chui vào ống kính ghê ta. Mày chưa cảm ơn chiếc lá đấy nhá.
- Em cảm ơn chuyên gia phê bình. Cô bạn cũng không phải dạng vừa đáp trả ngay.
Cả hai đứa được phen cứ ghẹo nhau đến mệt rồi lăn ra mà cười.
Cô bạn kéo nó lại gần:
- Chụp chung một bức làm avartar đôi cho cái gọi là có chút kỷ niệm.
- Tao sợ bồ mày đánh ghen lắm.
- Có tao bảo kê, mày còn sợ gì. Khì khì.
Đang cười mặt cô bạn bí xị lại mếu máo:- Bọn tao mới cãi nhau. Mày đừng nhắc đến lão mà phá bầu không khí tươi đẹp của chúng mình.
- Ra đấy là lý do có một ngày đẹp trời như hôm nay để ta hẹn hò. Mày là đứa bạn tốt ghê.
- Mày khen thừa. Tao tốt bẩm sinh từ trong trứng nước.Khà khà khà.
Mà Mày nhanh ghé sát cái mẹt vào đây đi, luyên thuyên làm lãng phí cả chục giây cuộc đời đáng quý rồi đấy.
Thế là có đến tận mấy bức nhí nhố kỷ niệm một ngày gặp gỡ hâm dở của hai đứa.

Một nhành hoa từ đâu bay tới xà xuống trước ghế đá hai đứa đang ngồi. Nó nhặt lên, ngắt một bông gài vào mái đầu cô bạn, một bông nó cầm trên tay.
Cô bạn tự sướng chụp choẹt với bông hoa vàng rực đấy. Còn nó, khẽ bứt từng cánh hoa phớt hồng khỏi bông ném vào cơn gió và miệng lẩm bẩm:"Yêu, không yêu, yêu, không yêu, yêu..."
- Chắc mày sắp túm được hoàng tử của mày rồi đấy. Có điềm kìa. Cô bạn lên tiếng khi nghe nó lẩm bẩm.
Nó lại cười.
- Lúc nào cũng chỉ biết cười trừ.
Từ trước đến nay, bất kể lúc nào hai đứa ở cùng nhau, khi họp lớp hay tham gia hội nhóm, cô bạn của nó cũng là người nói nhiều hơn. Chắc là do nó học Báo chí nên giao tiếp cũng giỏi hơn nó, nàng ta năng động hơn nó vạn vạn lần ấy chứ. Nó dân kỹ thuật nên rụt rè hơn cũng phải. Mà ai cũng nghĩ dân kỹ thuật nhà nó khô khan, suốt ngày chỉ biết máy móc mà không ai biết rằng kỹ thuật cũng mơ mộng lắm, khi yêu cũng lãng mạng, cũng sến súa. Nó đã từng chứng kiến những màn tỏ tình đẹp như mơ của mấy anh khóa trên... Nó là điển hình của cô nàng mơ mộng. Suốt ngày đọc tiểu thuyết tình yêu đầy hoa mĩ, xem những bộ phim hay anime quá ảo tưởng... Nên suốt ngày bị cô bạn thân cằn nhằn, lên lớp cho:"FA muôn đời".

Giờ nghĩ lại cũng thấy đung đúng. Nó hay mơ mộng những tình yêu đẹp như sách, mơ về chàng hoàng tử hào hiệp như cổ tích mà những thứ ấy đâu có thật ở hiện tại. Chẳng qua tác giả muốn xây dựng một nhân vật để thỏa mãn nhãn quang và trái tim của những bạn đọc hay để thỏa mãn ngay chính bản thân tác giả mà thôi.

Mùa hè lên lớp 3, nó thích một bạn nam mới chuyển đến lớp nó học hè.
Cuối năm lớp 8 nó phát hiện ra thinh thích thằng bạn cùng lớp.
Năm lớp 11 tim nó một lần lại lỗi nhịp với nụ cười tỏa nắng của bạn lớp phó điển trai.
Năm nhất đại học nó biết chú ý đến một bạn nam cùng nhóm học tập.
Những lần ấy đều là nó đơn phương thầm thương mến người ta. Qua một thời gian nhung nhớ rồi cũng nhạt nhòa và chỉ còn lại những kỷ niệm trong nó. Để đôi khi lục tìm quá khứ, nó lại tự mỉm cười với bản thân mình vì những tình cảm vụng dại tinh khôi đến thế - những rung động đầu đời rất trẻ con nhưng không phải tình yêu. Có ty tỷ thứ tình cảm tương tự tình yêu nhưng không phải tình yêu đấy thôi.
Cho đến giờ khi đã là cô gái 21, nó chưa yêu lấy một lần. Có phải vì nó xấu tệ cả ngoại hình lẫn tính cách không hay do nó quá khắt khe với bản thân mình cũng như người có ý đến với nó??? Như cái ngày cấp 3 ấy, nó đã làm cho một cậu bạn phải ghét nó vì có dự cảm cậu ta thích nó.... Nó miên man trong dòng suy nghĩ, tự hỏi chính mình. Nó cần tìm lời giải đáp.
- Mày đang nghĩ gì đấy? Giọng cô bạn kéo nó trở về với thực tại.
- Tao đang nghĩ có khi tao less cũng nên. Vừa nói nó vừa khua tay múa máy trước mặt nàng bạn.
- Đúng là con hâm, tránh xa tao ra nhá. Bổn cô nương là hoa đã có chủ rồi đấy.
- Cho không tao cũng không thèm nhá, đừng làm cao với tao. Giọng nó đang cao bỗng trầm hẳn:- Chắc tại tao xấu xí quá nên không ai yêu.
- Con dở này, lại ăn nói linh tinh rồi. Mày giấu duyên kỹ quá đấy mà. Cơ mà nãy có điềm, có khi sắp tới lại có chàng theo gót cũng nên. Hì hì.
- Ui dào, có ma Tây nó theo. Chơi với mày bị mày ăn hết duyên rồi còn đâu.
- Mà kể cũng lạ, mày ở giữa một rừng các đấng anh hào mà sao không kiếm nỗi một anh ha trong khi tao thì... Nàng ta làm bộ sụt sịt :- Tao ngưỡng mộ mày lắm đấy.
- Ngưỡng mộ gì mày. Zai chỗ tao nhiều nhưng không yêu thương nỗi mày ơi, mà có khi các Thím ấy có chủ hết rồi ấy. Khà khà
- Chắc mày Less bố nó rồi Tó ạ.
- Này này, đừng đùa với chị. Vẫn còn chuẩn girl lắm nha :v
- Thế đứa nào nãy cao giọng ta đây Less cơ mà. Đúng là...
- Đúng cái đầu mày. Tim tao vẫn rung rinh khi thấy zai đệp đấy nhá.
Hai đứa uýnh nhau mấy cái cười lăn lộn rồi ngẩng đẩu lên bầu trời chiều. Câu chuyện lộn xộn của hai đứa có khi khiến lão mặt trời vui tai hay sao mà chốc chốc lại thấy lão lấp ló sau đám mây bàng bạc hắt hắt mấy tia nắng xẻ dọc khung trời ảm đạm.
- Có khi mai tao đi lừa một anh zai yêu thử cho biết cái mùi yêu nó như lào. Còn mấy tháng nữa hết đời sinh viên roài.
- Lâu lâu mới thấy Thị Lỡ thốt được câu động trời thế này. Chúc mày nhanh tìm thấy Chí Phẹt nhé.
Nó nguýt cô bạn một cái rõ dài.
- Mắt đã bé còn nguýt. Sắp rách mắt rồi kìa. Hahaha.
"Tuổi thanh xuân giống như một con mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa". Tao đọc được ở đâu đó câu này. Mày dễ tổn thương, trái tim mày rất nhạy cảm, mày như thế nào tao biết và hiểu hết. Nhưng nếu yêu được mày cứ yêu đi, mày cứ tắm mình trong cơn mưa tuổi xuân một lần để sau này khi nhìn lại không thấy hối tiếc vì một thời tuổi trẻ mình đã sống. Đôi khi phải chấp nhận những thương tổn để biết tình cảm người khác dành cho mình như thế nào và để biết mình yêu họ bao nhiêu.
Nó quay sang nhìn cô bạn mỉm cười sau một tràng triết lý của nàng ta.
Hai đứa không nói câu gì nữa, cả hai ngồi thêm một lúc rồi đứng lên ra về.

Trên đường về nó không thôi suy nghĩ về cuộc trò chuyện, về những điều cô bạn nói. Nó biết nhiều bạn bè cũng từng hỏi nó những câu tương tự và sau khi hỏi han nó, họ đều kết một câu rất rất quen thuộc:"Duyên chưa đến đấy thôi" và nó cũng tự nhủ lòng mình:"Ừ! Chắc duyên chưa đến". Nhưng dù cho có suy nghĩ bao nhiêu, lời đáp vẫn chỉ có thế. Vậy hà cớ gì nó phải bận tâm, chẳng phải vốn dĩ một mình nó vẫn cảm thấy tốt đấy thôi. Dù đôi khi, thấy chúng bạn tay trong tay bên một nửa nó cũng hơi chạnh lòng chút xíu, cũng có đôi lúc nó khao khát yêu và được yêu lắm chứ nhưng rồi sao. Nó cảm thấy mình vẫn ổn, thế thôi.
- Đến nhà tao rồi. Đợi tao đưa cho mấy cái túi mà bọc em Lap lại không mưa lại khổ.
Cô bạn nói rồi chạy thật nhanh vào nhà. Nó đứng đấy ngửa cổ nhìn trời, lòng vời vợi...
Bọc xong xuôi em Lap an toàn, nó tạm biệt cô bạn rồi ra về.
- Tối nay tao sẽ lên danh sách, lập kế hoạch tán zai cho mày đấy. Tối onl nhận hàng nhá. Cô bạn nói với theo khi nó bước quay đi một quãng.

Nó đang lửng thửng từng bước trên lối về, lòng ngập ngụa trong đống cảm xúc ngổn ngang chưa dọn dẹp được đâu vào đấy thì trời bắt đầu đổ mưa.  Nó vội mở ô, gió to khiến mưa cứ táp vào ướt hết cả hai cánh tay nó. Tay nó run run trong cơn giông chiều, mưa không nặng hạt nhưng gió lớn thổi bật ô nó ra xa một đoạn, nó chạy theo cố với lấy chiếc ô nhưng không kịp. Chiếc ô của nó văng vào một người lạ, đầu tóc, mặt mũi nó lấm tấm những hạt mưa. Nó chạy đến, người lạ cũng đi lại phía nó. Nó chìa tay đón lấy ô từ người lạ và miệng lí nhí :"Cảm ơn".
 Nó ngại ngùng ngước mắt nhìn lên vừa lúc người kia cũng đang nhìn nó. Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc nó bỗng choáng váng, nó cảm tưởng như vừa có dòng điện chạy xẹt qua đầu nó vậy. Người lạ mỉm cười với nó rồi cất bước vào màn mưa.
Chôn chân tại chỗ, mặt nó nghệt ra và mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Trong vô thức nó quay ánh nhín về phía người lạ. Nó chăm chú dõi theo hắn, bên tai dồn dập tiếng bước chân lẫn tiếng mưa. Lòng nó bỗng trào lên một cảm xúc khó tả, mắt nó vẫn dán chặt vào dáng dấp con người xa lạ ấy, tai nó vẫn lắng nghe từng thanh âm đang tan chảy vào mưa cho đến khi bóng dáng ấy nhạt dần thành chấm đen rồi mất hút.
Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy... nó đã từng gặp ở đâu rồi...
Nó cố nhớ lại...
...ra là thế...
... chuyến tàu năm ấy... Chiều mưa này... Định mệnh hay tình cờ???







Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Cô gái kỳ lạ của mưa bên bờ nỗi nhớ...

Đi qua biết bao mùa mưa, bao mùa nắng, đi qua bao mùa hoa sưa tháng ba, mùa hoa loa kèn tháng tư, qua bao mùa thu lá vàng lả tả trên con đường mang tên tình yêu chúng mình, đã qua rồi bao mùa hoa sữa gọi về giữa tiết trời hanh hao se lạnh... qua bao con đường còn in dấu chân, bao góc phố nhỏ vẫn mang tên Hà Nội. Chợt mùa ùa về trong em là nỗi nhớ anh da diết đến cồn cào. Mười hai tháng yêu, bốn mùa nhớ, 365 ngày thương, anh của em giờ nơi nao???
Hà Nội vẫn thế chỉ riêng em mất đi một hơi ấm!

Hôm nay tròn 2 năm 10 ngày mình yêu nhau cũng vừa tròn 1 năm 10 ngày anh rời xa em. Trời vào thu, khí tiết mát mẻ và dịu ngọt lắm không còn đỏng đảnh như cô gái của anh thời mới biết yêu. Em mặc thật xinh ra phố và đến nơi kỷ niệm bí mật của hai chúng mình. Anh thấy rõ không, đây là chiếc váy em mặc vào lần hẹn hò đầu tiên của chúng mình đấy.

Trên phố từng đôi tình nhân tay trong tay, lòng em se buốt. Ngày xưa ấy em cũng có người yêu em nhiều như thế, hai đứa cũng từng qua cái giai đoạn tán tỉnh sến súa lắm lắm. Và cũng con đường này, lần đầu tiên anh nắm tay em dạo bước, lần đầu tiên anh nói lời thương em. Lần đầu tiên em biết cảm giác yêu và được yêu như thế nào. Lần đầu em ngượng ngùng ép vào anh trong vòng tay ấm...Những cái lần đầu tiên ấy - tất cả chỉ như mới hôm qua có anh ở đây bên em.

Giữa ngã tư đường, em như người mất phương hướng... Em cố tìm cho mình một lối đi nhưng sao thật khó... Em lắng nghe tim mình thổn thức để rồi đưa mắt kiếm tìm giữa dòng người, dòng xe đông đúc một bóng hình đã không còn thuộc về em.

Bất kỳ một nơi nào em qua đều in đậm bóng dáng mùi hương của anh. Em chỉ muốn gọi tên ký ức mỗi dịp đặc biệt như hôm nay.
Em bước vào quán cafe cũ - nơi hẹn hò lần đầu tiên của hai đứa, gọi một ly capuchino rồi lại ngồi góc bàn quen, lắng nghe từng giai điệu và nhớ về anh. Nhớ về cuộc sống đầy sắc màu chúng mình cùng tô vẽ qua khung kính.

Trời nhá nhem, mưa bắt đầu trút từng đợt, em bước ra khỏi quán cà phê và đội mưa chạy thật nhanh về bến xe bus gần đó. Chiều nay mưa về, em lẻ loi không anh đứng đợi tuyến xe bus quen thuộc. Mưa về làm nỗi nhớ anh như dài thêm, em lại hoang hoải theo miền ký ức nhặt nhạnh từng mảnh kỷ niệm ghép vào bức tranh màu nỗi nhớ.
Em nhớ những lần ngủ quên trên xe bus, đầu tựa vào vai anh. Em nhớ lắm cái độ hai đứa mình trốn học chạy theo cơn mưa giữa những tháng Đông rét căm căm. Lúc ấy, anh nắm chặt tay em và dịu dàng thì thầm bên tai:"Để anh không lạc mất em". Đôi tay bé của em nằm gọn trong bàn tay anh thật ấm áp, anh cứ thế nắm chặt tay em và kéo em đi, đưa em qua từng góc phố, từng con đường, em cứ mải mê thích thú hứng mưa mà không lo sợ gì. Và rồi anh xoa đầu gọi em là "Cô bé ngốc của anh".
Có đôi lần, anh hỏi em: "Sao em lại thích mưa đến vậy?", em cười híp mí rồi quay mặt đi, thẹn thùng đáp:"Vì mưa có anh ở bên em và vì mưa làm đôi ta yêu nhau".
Chiều nay mưa, có chăng anh đang khóc??
Em dang tay hứng mưa, hứng từng giọt kỷ niệm, từng giọt lạnh ngắt cứ thế rớt xuống lòng bàn tay em rồi luồn qua kẽ tay em trôi đi mất. Em không thể nào giữ lại như đã không giữ được anh. Em nghe tiếng thì thầm bên tai, là anh của em, tưởng gần trong gang tấc mà xa cách nghìn trùng. Mưa làm mắt em ướt nhòe và em biết mình đang khóc...

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Tôi, em và mưa!

Tôi nghe ai đó từng bảo: gặp gỡ nhau đã là cái duyên còn đi được với nhau đến hết cuộc đời hay không còn do chữ phận. Nhưng hai ta có duyên mà không phận hả em??? Tôi đã đánh mất em vào một buổi chiều mưa... Vẫn quán cafe cũ, vẫn giai điệu cũ, mọi thứ vẫn vẹn nguyên nhưng tim tôi đã bị em đánh cắp. Chiều nay mưa giăng lối không có em về bên tôi. 

Tôi gặp em vào một chiều thu mưa buồn, ảm đảm. Giữa phố vắng mưa bay, gió lạnh, bến xe bus chỉ có em - một cô gái bé nhỏ, đang xòe tay hứng từng giọt mưa trong vắt. Em bước ra khỏi mái che và mặc cho mưa táp vào người. Đôi vai gầy của em đang run lên vì lạnh, tôi tự hỏi tại sao em lại dầm mình vào mưa như thế, em có thể sẽ bị cảm lắm chứ nhưng cô bé lúc ấy dường như không để tâm tới sự hiện diện của tôi mà chỉ say sưa ôm lấy cơn mưa của riêng mình. Em nhắm nghiền mắt và cất lời bằng một giọng yếu ớt:"Bạn có thích mưa không? Nhiều người không thích mưa"

Tiếng thì thào trong mưa của em tôi nghe thật rõ và tôi lặng lẽ dõi theo em. Em từ từ mở mắt và miệng bỗng mỉm cười. Em quay đầu về phía mưa có tôi nhưng ánh nhìn của em lại hướng vào khoảng không gian xa xăm nào. Em không thấy tôi nhưng tôi lại thấy em thật rõ ràng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe trái tim đập vội vàng gấp gáp trong lồng ngực.
Nụ cười của em như nắng hạ, rực rỡ nhưng không hề chói chang mà vô cùng ấm áp còn ánh mắt em sáng như sao trời nhưng lại hun hút thẳm sâu u sầu và đầy khó hiểu. "Em nghĩ nụ cười có thể che lấp mọi u buồn ẩn trong đôi mắt em sao??? Em đừng tự dối lòng mình nữa" Tôi nghe con tim mình thổn thức và lòng se se.
Tôi bị mê hoặc bởi nụ cười em, ánh mắt em. Em thật khác biệt trong những người con gái tôi quen. Và có lẽ tôi đã yêu em từ cái giây phút này mà cho mãi về sau khi lạc mất em tôi mới nhận ra mình yêu em nhiều đến thế.

Tôi lặng nhìn những giọt nước mưa. Thằng con trai như tôi vốn sinh ra đã chúa ghét trời mưa, chưa bao giờ tôi ngắm mưa dù chỉ một chút. Nhưng hôm nay tôi đang ngắm mưa cùng em. Quán cafe gần đó mở bài "Listen to the rhythm of the falling rain" nghe thật buồn. Tôi quay sang phía em, chợt nhận ra em đang khóc, dường như em đang cố mượn mưa dấu đi những giọt lệ. Hàng vạn câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi:"Tại sao em khóc???Ai làm em khóc?Tại sao?Tại sao...". Tôi giống như một kẻ ngốc chỉ biết đặt những câu hỏi ngớ ngẩn không hồi đáp và lặng nhìn em khóc. 

Mấy chuyến bus đến rồi đi, một vài lượt khách xuống xe này và lại lên xe khác và bến xe bus ấy luôn còn 2 người là tôi và em. Từ xa chuyến bus của tôi đang đến, lòng tôi như có vật gì đè nén, cảm giác thật nặng nề, tôi sắp phải chia tay em sao. Bỗng chốc tôi muốn kéo giãn thời gian ra đủ cho tôi ở gần em thêm chút nữa, để tôi có để chạm được tới em. Dường như em ở một thế giới cách biệt ngàn dặm thế giới của tôi. Cuối cùng xe bus của tôi cũng dừng, tôi bước lên xe mà mắt không rời khỏi em. Hôm nay xe bus vắng tênh, tôi bước về hàng ghế cuối ngồi, lòng man mác khỏ tả. Khi xe bus chuyển bánh, tôi ngoái lại nhìn em, em vẫn đứng đấy, lòng tôi đầy khó hiểu. Tôi ngã đầu về phía sau thành ghế định chợp mắt cho tới bến cuối nhưng tôi không tài nào chợp mắt nổi khi tâm trí tôi luôn xuất hiện hình ảnh của em - cô gái kỳ lạ. Lôi earphone cắm vào điện thoại, bật volume level max để xua tan những suy nghĩ về em.  Không thể nào trấn tĩnh được mình, khi xe bus đổ ở bến đầu, tôi vội xuống xe ngay và quay đầu chạy thật nhanh về phía màn mưa dày đặc có em.